Nhảy tới nội dung

Chương 22

Ví dụ về tiệc cưới

¹ Đức Chúa Giê-su lại phán ví dụ cùng chúng nữa, rằng: ² Nước thiên đàng giống như một vua kia làm tiệc cưới cho con mình. ³ Vua sai đầy tớ đi nhắc những người đã được mời đến dự tiệc; nhưng họ không chịu đến. ⁴ Vua lại sai đầy tớ khác mà dặn rằng: Hãy nói với người được mời như vầy: Nầy ta đã sửa soạn tiệc rồi; bò và thú béo đã giết xong, mọi việc đã sẵn cả, hãy đến mà dự tiệc cưới. ⁵ Nhưng họ không đếm xỉa đến, cứ việc đi đường mình; kẻ này đi ra ruộng, kẻ kia đi buôn bán; ⁶ còn những kẻ khác bắt đầy tớ của vua, mắng chửi và giết đi. ⁷ Vua nổi giận, bèn sai quân lính diệt những kẻ giết người đó, và đốt phá thành của họ. ⁸ Đoạn, vua phán cùng đầy tớ mình rằng: Tiệc cưới đã dọn xong rồi; song những người được mời không xứng dự tiệc đó. ⁹ Vậy, các ngươi hãy đi khắp các ngã tư, hễ gặp người nào thì mời cả đến dự tiệc. ¹⁰ Đầy tớ đi khắp các đường cái, nhóm lại hết thảy những người họ gặp, bất luận dữ lành, đến nỗi trong phòng đầy những người dự tiệc.

¹¹ Vua vào xem khách dự tiệc, chợt thấy một người không mặc áo lễ, ¹² thì phán cùng người rằng: Hỡi bạn, sao ngươi vào đây mà không mặc áo lễ? Người đó làm thinh. ¹³ Vua bèn truyền cho đầy tớ rằng: Hãy trói tay chân nó lại, và quăng ra ngoài nơi tối tăm, là nơi sẽ có khóc lóc và nghiến răng. ¹⁴ Bởi vì có nhiều kẻ được gọi, mà ít người được chọn.

Đức Chúa Trời và Sê-sa

¹⁵ Bấy giờ người Pha-ri-si đi ra bàn luận với nhau, để kiếm cách bắt lỗi Đức Chúa Giê-su về lời nói. ¹⁶ Họ sai môn đồ mình với đảng vua Hê-rốt đến thưa cùng Ngài rằng: Lạy thầy, chúng tôi biết thầy là thật, và theo cách thật mà dạy đạo của Đức Chúa Trời, không tư vị ai; vì thầy không xem bề ngoài của người ta. ¹⁷ Vậy, xin thầy nói cho chúng tôi, thầy nghĩ thế nào: Có nên nộp thuế cho Sê-sa hay không? ¹⁸ Đức Chúa Giê-su biết ý xấu của họ, bèn đáp rằng: Hỡi kẻ giả hình, sao các ngươi thử ta? ¹⁹ Hãy đưa cho ta xem đồng tiền nộp thuế. Họ đưa cho Ngài một đơ-ni-ê. ²⁰ Ngài bèn phán rằng: Hình và hiệu này của ai? ²¹ Họ trả lời rằng: Của Sê-sa. Ngài bèn phán rằng: Vậy, hãy trả cho Sê-sa vật gì của Sê-sa; và trả cho Đức Chúa Trời vật gì của Đức Chúa Trời. ²² Họ nghe lời ấy, đều bợ ngợ, liền bỏ Ngài mà đi.

Sự sống lại

²³ Trong ngày đó, có người Sa-đu-sê, là kẻ nói rằng không có sự sống lại, đến gần Ngài mà hỏi rằng: ²⁴ Thưa thầy, Môi-se có nói: Nếu người nào chết mà không có con, thì em sẽ lấy vợ góa anh để nối dòng cho anh. ²⁵ Vả, trong chúng tôi có bảy anh em. Người anh lấy vợ và chết đi, nhưng vì chưa có con nên để vợ lại cho em. ²⁶ Người thứ hai, thứ ba, cho đến thứ bảy cũng vậy. ²⁷ Rốt lại, người đàn bà cũng chết. ²⁸ Vậy, lúc sống lại, đàn bà đó sẽ làm vợ ai trong bảy người? Vì cả thảy đều đã lấy người làm vợ. ²⁹ Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Các ngươi lầm, vì không hiểu Kinh thánh, và cũng không hiểu quyền phép Đức Chúa Trời thể nào. ³⁰ Vì đến khi sống lại, người ta không cưới vợ, cũng không lấy chồng, song những kẻ sống lại là như thiên sứ trên trời vậy. ³¹ Các ngươi há không đọc lời Đức Chúa Trời phán về sự sống lại của kẻ chết rằng: ³² Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, hay sao? Đức Chúa Trời không phải là Chúa của kẻ chết, nhưng của kẻ sống. ³³ Chúng nghe lời ấy, thì lấy làm lạ về sự dạy dỗ của Ngài.

Tóm tắt về luật pháp

³⁴ Người Pha-ri-si nghe nói Đức Chúa Giê-su đã làm cho bọn Sa-đu-sê cứng miệng, thì nhóm hiệp nhau lại. ³⁵ Có một thầy dạy luật trong bọn họ hỏi câu này để thử Ngài: ³⁶ Thưa thầy, trong luật pháp, điều răn nào là lớn hơn hết? ³⁷ Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Ngươi hãy hết lòng, hết linh hồn, hết ý mà yêu mến Chúa, là Đức Chúa Trời ngươi. ³⁸ Ấy là điều răn thứ nhứt và lớn hơn hết. ³⁹ Còn điều răn thứ hai đây, cũng như vậy: Ngươi hãy yêu kẻ lân cận như mình. ⁴⁰ Hết thảy luật pháp và lời tiên tri đều bởi hai điều răn đó mà ra.

Đấng Christ con vua Đa-vít

⁴¹ Khi người Pha-ri-si nhóm nhau lại, thì Đức Chúa Giê-su hỏi họ rằng: ⁴² Về Đấng Cơ-đốc, các ngươi nghĩ thể nào? Ngài là con ai? Họ đáp rằng: Con vua Đa-vít. ⁴³ Ngài đáp rằng: Vậy, vì cớ nào vua Đa-vít được Đức Thánh Linh cảm động, gọi Đấng Cơ-đốc là Chúa, mà rằng:

⁴⁴ Chúa phán cùng Chúa tôi:
Hãy ngồi bên hữu ta,
Cho đến khi nào ta để kẻ thù nghịch ngươi dưới chân ngươi?

⁴⁵ Vậy, nếu vua Đa-vít xưng Ngài là Chúa, thì Ngài làm con vua ấy là thể nào? ⁴⁶ Không ai thưa lại được một lời, và từ ngày đó, chẳng ai dám hỏi Ngài nữa.