Chương 8
Hết c ơn nước lụt
¹ Vả, Đức Chúa Trời nhớ lại Nô-ê cùng các loài thú và súc vật ở trong tàu với người, bèn khiến một trận gió thổi ngang qua trên đất, thì nước dừng lại. ² Các nguồn của vực lớn và các đập trên trời lấp ngăn lại; mưa trên trời không sa xuống nữa. ³ Nước giựt khỏi mặt đất, lần lần vừa hạ vừa giựt; trong một trăm năm mươi ngày nước mới bớt xuống. ⁴ Đến tháng bảy, ngày mười bảy, chiếc tàu tấp trên núi A-ra-rát. ⁵ Nước cứ lần lần hạ cho đến tháng mười; ngày mồng một tháng đó, mấy đỉnh núi mới lộ ra.
⁶ Được bốn mươi ngày, Nô-ê mở cửa sổ mình đã làm trên tàu, ⁷ thả một con quạ ra; quạ liệng đi liệng lại cho đến khi nước giựt khô trên mặt đất. ⁸ Người cũng thả một con bồ câu ra, đặng xem thử nước hạ bớt trên mặt đất chưa. ⁹ Nhưng bồ câu chẳng tìm được nơi nào đáp chân xuống, bèn bay trở về trong tàu cùng người, vì nước còn khắp cả trên mặt đất. Nô-ê giơ tay bắt lấy bồ câu, đem vào tàu lại với mình. ¹⁰ Đoạn, người đợi bảy ngày nữa, lại thả bồ câu ra khỏi tàu; ¹¹ đến chiều bồ câu về cùng người, và này, trong mỏ tha một lá ô-li-ve tươi; Nô-ê hiểu rằng nước đã giảm bớt trên mặt đất. ¹² Người đợi bảy ngày nữa, thả con bồ câu ra; nhưng chuyến này bồ câu chẳng trở về cùng người nữa.
¹³ Nhằm năm sáu trăm một của đời Nô-ê, ngày mồng một, tháng giêng, nước đã giựt bày mặt đất khô; Nô-ê bèn giở mui tàu mà nhìn; này, mặt đất đã se. ¹⁴ Đến tháng hai, ngày hai mươi bảy, đất đã khô rồi.
Nô-ê ra khỏi tàu
¹⁵ Đức Chúa Trời bèn phán cùng Nô-ê rằng: ¹⁶ Hãy ra khỏi tàu, ngươi, vợ, các con và các dâu ngươi. ¹⁷ Hãy thả ra với ngươi mọi vật sống của các xác thịt đã ở cùng ngươi: nào chim, nào thú, nào côn trùng bò trên đất, hầu cho chúng nó sanh sản, và thêm nhiều trên mặt đất. ¹⁸ Vậy, Nô-ê cùng vợ người, các con trai và các dâu người ra khỏi tàu. ¹⁹ Các thú, rắn, chim cùng mọi vật hành động trên mặt đất tùy theo giống đều ra khỏi tàu.
Nô-ê dâng của lễ thiêu
²⁰ Nô-ê lập một bàn thờ cho Đức Giê-hô-va. Người bắt các súc vật thanh sạch, các loài chim thanh sạch, bày của lễ thiêu dâng lên bàn thờ. ²¹ Đức Giê-hô-va hưởng lấy mùi thơm và nghĩ thầm rằng: Ta chẳng vì loài người mà rủa sả đất nữa, vì tâm tánh loài người vẫn xấu xa từ khi còn tuổi trẻ; ta cũng sẽ chẳng hành các vật sống như ta đã làm. ²² Hễ đất còn, thì mùa gieo giống cùng mùa gặt hái, lạnh và nóng, mùa hạ cùng mùa đông, ngày và đêm, chẳng bao giờ tuyệt được.