Nhảy tới nội dung

Chương 9

Sự mời mọc của khôn ngoan và của điên cuồng

¹ Sự khôn ngoan đã xây dựng nhà mình;
Tạc thành bảy cây trụ của người;

² Giết các con thú mình, pha rượu nho mình,
Và dọn bàn tiệc mình rồi.

³ Người đã sai các tớ gái mình đi;
Ở trên các nơi cao của thành người la rằng;

⁴ Ai ngu dốt, hãy rút vào đấy;
Với kẻ thiếu trí hiểu, sự khôn ngoan nói rằng:

⁵ Hãy đến ăn bánh của ta,
Và uống rượu ta đã pha lộn.

⁶ Khá bỏ sự ngây dại đi, thì sẽ được sống;
Hãy đi theo con đường thông sáng.

⁷ Ai trách dạy kẻ nhạo báng mắc phải điều sỉ nhục,
Ai quở kẻ hung ác bị điếm ố.

⁸ Chớ trách kẻ nhạo báng, e nó ghét con;
Hãy trách người khôn ngoan, thì người sẽ yêu mến con.

⁹ Hãy khuyên giáo người khôn ngoan, thì người sẽ được nên khôn ngoan hơn;
Khá dạy dỗ người công bình, thì người sẽ thêm tri thức nữa.

¹⁰ Kính sợ Đức Giê-hô-va, ấy là khởi đầu sự khôn ngoan;
Sự nhìn biết Đấng Thánh, đó là sự thông sáng.

¹¹ Vì nhờ ta, các ngày con sẽ được thêm nhiều lên,
Và các năm tuổi con sẽ đặng gia tăng.

¹² Nếu con khôn ngoan, thì có ích cho chính mình con;
Nếu con nhạo báng, tất một mình con phải gánh lấy.

¹³ Đàn bà điên cuồng hay la lối,
Nàng là ngu muội chẳng biết chi cả.

¹⁴ Nàng ngồi nơi cửa nhà mình,
Trên một cái ghế tại nơi cao của thành,

¹⁵ Đặng kêu gọi những kẻ đi đường,
Tức những kẻ đi thẳng đường mình, mà rằng:

¹⁶ Ai ngu dốt hãy rút vào đây;
Và nàng nói với kẻ thiếu trí hiểu rằng:

¹⁷ Nước ăn cắp lấy làm ngọt ngào,
Bánh ăn vụng là ngon thay.

¹⁸ Những người chẳng biết rằng kẻ chết ở đó,
Và những người khách của nàng đều ở dưới chốn sâu của Âm phủ.