Nhảy tới nội dung

Chương 12

Đức Chúa Jêsus tại thành Bê-tha-ni. – Ma-ri lấy dầu thơm xức chân Ngài

¹ Sáu ngày trước lễ Vượt qua, Đức Chúa Giê-su đến thành Bê-tha-ni, nơi La-xa-rơ ở, là người Ngài đã khiến sống lại từ kẻ chết. ² Người ta đãi tiệc Ngài tại đó, và Ma-thê hầu hạ; La-xa-rơ là một người trong đám ngồi đồng bàn với Ngài. ³ Bấy giờ, Ma-ri lấy một cân dầu cam tùng hương thật, rất quí giá, xức chân Đức Chúa Giê-su, và lấy tóc mình mà lau; cả nhà thơm nức mùi dầu đó. ⁴ Nhưng Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, là một môn đồ về sau phản Ngài, nói rằng: ⁵ Sao không bán dầu thơm đó lấy ba trăm đơ-ni-ê đặng bố thí cho kẻ nghèo? --- ⁶ Người nói vậy, chẳng phải lo cho kẻ nghèo đâu, song vì người vốn là tay trộm cắp, và giữ túi bạc, trộm lấy của người ta để ở trong. --- ⁷ Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Hãy để mặc người, người đã để dành dầu thơm này cho ngày chôn xác ta. ⁸ Vì các ngươi thường có kẻ nghèo ở với mình, còn ta, các ngươi không có ta luôn luôn.

⁹ Một bọn người Giu-đa nghe Đức Chúa Giê-su có tại đó, bèn đến, chẳng những vì Ngài thôi, lại cũng để xem La-xa-rơ, là người Ngài đã khiến từ kẻ chết sống lại. ¹⁰ Các thầy tế lễ cả bèn định giết luôn La-xa-rơ nữa, ¹¹ vì có nhiều người Giu-đa nhân cớ người mà chia rẽ họ và tin theo Đức Chúa Giê-su.

Đức Chúa Jêsus vào thành Giê-ru-sa-lem

¹² Qua ngày sau, có một đám dân đông đến đặng dự lễ, biết Đức Chúa Giê-su lên thành Giê-ru-sa-lem, ¹³ bèn lấy những lá kè ra đón Ngài, và reo lên rằng: Hô-sa-na! Chúc phước cho Đấng nhân danh Chúa mà đến, là Vua của Y-sơ-ra-ên! ¹⁴ Đức Chúa Giê-su gặp một con lừa con, bèn lên cỡi, y như lời chép rằng: ¹⁵ Hỡi con gái thành Si-ôn, chớ sợ chi, này, Vua ngươi đến, cỡi trên lừa con của lừa cái. ¹⁶ Môn đồ trước vốn không hiểu điều đó; nhưng đến khi Đức Chúa Giê-su đã được vinh hiển, mới nhớ lại những sự đó đã chép về Ngài, và người ta đã làm thành cho Ngài. ¹⁷ Đoàn dân ở cùng Ngài, khi Ngài kêu La-xa-rơ ra khỏi mộ và khiến từ kẻ chết sống lại, đều làm chứng về Ngài. ¹⁸ Ấy cũng tại điều đó mà đoàn dân đi đón Ngài, vì có nghe rằng Ngài đã làm phép lạ ấy. ¹⁹ Nhân đó, người Pha-ri-si nói với nhau rằng: Các ngươi thấy mình chẳng làm nổi chi hết; kìa, cả thiên hạ đều chạy theo người!

Mấy người Gờ-réc xin ra mắt Đức Chúa Jêsus. – Chúa phán về sự chết mình gần đến

²⁰ Vả, trong đám đã lên đặng thờ lạy trong kỳ lễ, có mấy người Gờ-réc, ²¹ đến tìm Phi-líp, là người ở thành Bết-sai-đa, thuộc xứ Ga-li-lê, mà xin rằng: Thưa chúa, chúng tôi muốn ra mắt Đức Chúa Giê-su. ²² Phi-líp đi nói với Anh-rê; rồi Anh-rê với Phi-líp đến thưa cùng Đức Chúa Giê-su. ²³ Đức Chúa Giê-su bèn đáp rằng: Giờ đã đến, khi Con Người sẽ được vinh hiển. ²⁴ Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu hột giống lúa mì kia, chẳng chết sau khi gieo xuống đất, thì cứ ở một mình; nhưng nếu chết đi, thì kết quả được nhiều. ²⁵ Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất đi, ai ghét sự sống mình trong đời này thì sẽ giữ lại đến sự sống đời đời. ²⁶ Nếu ai hầu việc ta, thì phải theo ta, và ta ở đâu, thì kẻ hầu việc ta cũng sẽ ở đó; nếu ai hầu việc ta, thì Cha ta ắt tôn quí người…

²⁷ Hiện nay tâm thần ta bối rối; ta sẽ nói gì?… Lạy Cha, xin cứu Con khỏi giờ này! Nhưng ấy cũng vì sự đó mà Con đến giờ này! ²⁸ Cha ơi, xin làm sáng danh Cha! Bấy giờ có tiếng từ trên trời phán xuống rằng: Ta đã làm sáng danh rồi, ta còn làm cho sáng danh nữa!

²⁹ Đoàn dân ở tại đó nghe tiếng, thì nói rằng ấy là tiếng sấm; có kẻ khác nói: Một vị thiên sứ nào nói với Ngài. ³⁰ Đức Chúa Giê-su cất tiếng phán rằng: Ấy chẳng phải vì ta mà tiếng này vang ra, nhưng vì các ngươi. ³¹ Hiện bây giờ, có sự phán xét thế gian này, và hiện nay vua chúa của thế gian này phải bị xua đuổi. ³² Còn ta, khi ta đã được treo lên khỏi đất, ta sẽ kéo mọi người đến cùng ta. ³³ Ngài phán vậy để chỉ mình phải chết cách nào. ³⁴ Đoàn dân thưa rằng: Chúng tôi có học trong luật pháp rằng Đấng Cơ-đốc còn đời đời, vậy sao thầy nói Con Người phải bị treo lên? Con Người đó là ai? ³⁵ Đức Chúa Giê-su bèn đáp rằng: Sự sáng còn ở giữa các ngươi ít lâu; hãy đi trong khi các ngươi còn có sự sáng, e rằng sự tối tăm đến thình lình cùng các ngươi chăng; kẻ đi trong nơi tối tăm thì chẳng biết mình đi đâu. ³⁶ Các ngươi đương có sự sáng, hãy tin sự sáng, hầu cho trở nên con cái của sự sáng.
Đức Chúa Giê-su phán như vậy, rồi đi, và ẩn mình cách xa họ.

Sự không tin của dân Giu-đa

³⁷ Vả, dẫu Ngài đã làm bấy nhiêu phép lạ trước mặt chúng, họ cũng không tin Ngài, ³⁸ để được ứng nghiệm lời này của đấng tiên tri Ê-sai:
Lạy Chúa, ai đã tin lời giảng chúng tôi,
Và cánh tay Chúa đã tỏ ra cho ai?

³⁹ Vả lại, chúng không thể tin, vì Ê-sai lại có nói rằng:

⁴⁰ Ngài đã khiến mắt họ mù, lòng họ cứng,
Hầu cho mắt chẳng thấy, lòng chẳng hiểu,
Không tự hối cải,
Và ta chẳng chữa lành cho.

⁴¹ Ê-sai nói điều đó, khi thấy sự vinh hiển của Ngài và nói về Ngài. ⁴² Nhưng, trong hàng quan trưởng cũng có nhiều người tin Đức Chúa Giê-su; song vì cớ người Pha-ri-si, nên không xưng Ngài ra, sợ bị đuổi khỏi nhà hội chăng. ⁴³ Vì họ chuộng danh vọng bởi người ta đến hơn là danh vọng bởi Đức Chúa Trời đến.

⁴⁴ Tuy vậy, Đức Chúa Giê-su cất tiếng phán rằng: Ai tin ta, chẳng phải tin ta, nhưng tin Đấng đã sai ta đến. ⁴⁵ Còn ai thấy ta, là thấy Đấng đã sai ta đến. ⁴⁶ Ta là sự sáng đã đến thế gian, để ai tin ta, chẳng ở nơi tối tăm nữa. ⁴⁷ Lại nếu kẻ nào nghe lời ta mà không vâng giữ, ấy chẳng phải ta xét đoán kẻ đó; vì ta đến chẳng để xét đoán thế gian, nhưng để cứu chuộc. ⁴⁸ Người nào bỏ ta ra và không nhận lãnh lời ta, đã có kẻ xét đoán rồi; lời ta đã rao giảng, chính lời đó sẽ xét đoán họ nơi ngày sau cùng. ⁴⁹ Bởi ta chẳng nói theo ý riêng ta; nhưng Cha sai ta đến, đã truyền lịnh cho ta phải nói điều chi và phải nói thể nào. ⁵⁰ Ta biết mạng lịnh Cha, ấy là sự sống đời đời. Vậy, những điều ta nói, thì nói theo như Cha ta đã dặn.