Nhảy tới nội dung

Chương 137

Sự buồn thảm của những kẻ bị đày qua Ba-by-lôn

¹ Chúng tôi đương ngồi trên mé sông Ba-by-lôn,
Bèn nhớ lại Si-ôn, và khóc.

² Chúng tôi treo đàn cầm chúng tôi
Trên cây dương liễu của sông ấy.

³ Vì ở đó những kẻ bắt chúng tôi làm phu tù,
Có bảo chúng tôi hát xướng;
Kẻ cướp giựt chúng tôi có đòi chúng tôi hát mừng, mà rằng:
Hãy hát cho chúng ta một bài ca của Si-ôn.

⁴ Trên đất ngoại bang,
Chúng tôi làm sao hát được bài ca của Đức Giê-hô-va?

⁵ Hỡi Giê-ru-sa-lem, nếu ta quên ngươi,
Nguyện tay hữu ta quên tài năng nó đi!

⁶ Nếu ta không nhớ đến ngươi,
Chẳng thích Giê-ru-sa-lem hơn
Sự vui vẻ nhất của ta,
Nguyện lưỡi ta dính nơi ổ gà!

⁷ Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy nhớ lại các con cái Ê-đôm;
Trong ngày Giê-ru-sa-lem,
Chúng nó nói rằng: Hãy hủy hoại, hãy hủy hoại
Cho đến tận nền nó đi!

⁸ Ớ con gái Ba-by-lôn, là kẻ phải bị diệt,
Phước cho người báo trả ngươi
Tùy theo điều ác ngươi đã làm cho chúng ta!

⁹ Phước cho người bắt con nhỏ ngươi,
Đem chà nát chúng nó nơi hòn đá!