Nhảy tới nội dung

Chương 39

Sự hư không của đời

¹ Tôi nói rằng: Tôi sẽ giữ các đường lối tôi,
Để tôi không dùng lưỡi mình mà phạm tội;
Đang khi kẻ ác ở trước mặt tôi,
Tôi sẽ lấy khớp giữ miệng tôi lại.

² Tôi câm, không lời nói,
Đến đỗi lời lành cũng không ra khỏi miệng;
Còn nỗi đau đớn tôi bị chọc lên.

³ Lòng tôi nóng nảy trong mình tôi,
Đương khi tôi suy gẫm, lửa cháy lên,
Bấy giờ lưỡi tôi nói:

⁴ Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối cùng tôi,
Và số các ngày tôi là thể nào;
Xin cho tôi biết mình mỏng mảnh là bao.

⁵ Kìa, Chúa khiến ngày giờ tôi dài bằng bàn tay,
Và đời tôi như không không trước mặt Chúa;
Phải, mỗi người, dầu đứng vững, chỉ là hư không. (Sê-la)

⁶ Quả thật, mỗi người bước đi khác nào như bóng;
Ai nấy đều rối động luống công;
Người chất chứa của cải, nhưng chẳng biết ai sẽ thâu lấy.

⁷ Hỡi Chúa, bây giờ tôi trông đợi gì?
Sự trông cậy tôi ở nơi Chúa.

⁸ Xin hãy giải cứu tôi khỏi các sự vi phạm tôi;
Chớ làm tôi nên sự nhuốc nhơ của kẻ ngu dại.

⁹ Tôi câm, chẳng mở miệng ra,
Bởi vì Chúa đã làm sự ấy.

¹⁰ Xin cất khỏi tôi sự trách phạt của Chúa:
Tôi bị tiêu hao bởi tay Chúa đánh phạt.

¹¹ Khi Chúa trách phạt loài người vì cớ gian ác,
Thì Chúa làm hao mòn sự đẹp đẽ họ khác nào như con sùng:
Thật, mọi người chỉ là hư không. (Sê-la)

¹² Đức Giê-hô-va ôi! xin hãy nghe lời cầu nguyện tôi, lắng tai nghe tiếng kêu cầu của tôi;
Xin chớ nín lặng về nước mắt tôi,
Vì tôi là người lạ nơi nhà Chúa,
Kẻ khách ngụ như các tổ phụ tôi.

¹³ Chúa ôi! xin hãy dung thứ tôi, để tôi hồi sức lại
Trước khi tôi đi mất, không còn nữa.