Nhảy tới nội dung

Chương 10

Gióp tiếp trả lời cho Binh-đát

¹ Linh hồn tôi đã chán ngán sự sống tôi;
Tôi sẽ buông thả lời than thở của tôi,
Tôi sẽ nói vì cơn cay đắng của lòng tôi.

² Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời rằng: Xin chớ đoán phạt tôi;
Hãy tỏ cho tôi biết nhân sao Chúa tranh luận với tôi.

³ Chúa há đẹp lòng đè ép,
Khinh bỉ công việc của tay Ngài,
Và chiếu sáng trên mưu chước của kẻ ác sao?

⁴ Chúa có mắt xác thịt ư?
Chúa thấy như người phàm thấy sao?

⁵ Các ngày của Chúa há như ngày loài người ư?
Các năm của Chúa há như năm loài người sao?

⁶ Sao Chúa tra hạch gian ác tôi,
Tìm kiếm tội lỗi tôi,

⁷ Dầu Chúa biết tôi chẳng phải gian ác,
Và không ai giải thoát khỏi tay Chúa?

⁸ Tay Chúa đã dựng nên tôi, nắn giọt trót mình tôi;
Nhưng nay Chúa lại hủy diệt tôi!

⁹ Xin Chúa nhớ rằng Chúa đã nắn hình tôi như đồ gốm;
Mà Chúa lại muốn khiến tôi trở vào tro bụi sao?

¹⁰ Chúa há chẳng có rót tôi chảy như sữa,
Làm tôi ra đặc như bánh sữa ư?

¹¹ Chúa đã mặc cho tôi da và thịt,
Lấy xương và gân đương tréo tôi.

¹² Chúa đã ban cho tôi mạng sống và điều nhân từ;
Sự Chúa đoái hoài tôi đã gìn giữ tâm hồn tôi.

¹³ Dầu vậy, Chúa giấu các điều này nơi lòng Chúa;
Tôi biết điều ấy ở trong tư tưởng của Ngài.

¹⁴ Nếu tôi phạm tội, Chúa sẽ xem xét tôi,
Chẳng dung tha gian ác tôi.

¹⁵ Nếu tôi làm hung ác, thì khốn cho tôi thay!
Còn nếu tôi ăn ở công bình, tôi cũng chẳng dám ngước đầu lên,
Vì đã bị đầy dẫy sỉ nhục, và thấy sự khổ nạn tôi.

¹⁶ Ví bằng tôi ngước đầu lên, hẳn quả Chúa sẽ săn tôi như sư tử, và tỏ ra nơi tôi quyền diệu kỳ của Ngài.

¹⁷ Chúa đặt chứng mới đối nghịch tôi,
Và gia thêm sự giận cùng tôi:
Đau đớn liên tiếp, và thì khốn khó theo tôi.

¹⁸ Nhân sao Chúa đem tôi ra khỏi lòng mẹ tôi?
Phải chi đã tắt hơi, thì chẳng con mắt nào thấy tôi!

¹⁹ Bằng vậy, tôi sẽ như đã không hề có;
Vì mới lọt lòng mẹ, bèn bị đem đến mồ mả!

²⁰ Các ngày tôi há chẳng phải ít ỏi sao?
Vậy, Chúa ôi, khá ngưng dứt đi,
Hãy dời khỏi tôi đi, để tôi được an ủi một chút,

²¹ Trước khi tôi đi đến xứ tối tăm và bóng sự chết, không hề trở lại;

²² Tức đất tối đen như mực,
Là miền có bóng sự chết, chỉ có sự hỗn độn tại đó,
Và ánh sáng không khác hơn tối tăm