Chương 29
Gióp so sánh sự hưng thạnh mình khi trước với tai nạn mình ngày nay
¹ Gióp cứ nói lẽ luận cao mình, mà rằng:
² Ôi! Ước gì tôi được như buổi trước,
Như trong các ngày mà Đức Chúa Trời gìn giữ tôi;
³ Khi ngọn đuốc Chúa soi trên đầu tôi,
Và nhờ ánh sáng Ngài, tôi bước qua sự tối tăm.
⁴ Chớ chi tôi được như lúc còn tráng kiện,
Khi tình thiết hữu của Đức Chúa Trời còn đoái đến trại tôi;
⁵ Khi Đấng Toàn năng còn ở cùng tôi,
Và các con cái tôi vây quanh tôi;
⁶ Lúc tôi rửa chân trong sữa,
Và hòn đá phun suối dầu ra cho tôi!
⁷ Khi tôi đi ra đến cửa thành,
Sửa soạn chỗ ngồi mình tại phố chợ,
⁸ Các gã trai trẻ thấy tôi bèn ẩn đi,
Và các người già cả đều chỗi dậy và đứng;
⁹ Những quan trưởng kiêng nói,
Và lấy tay bụm miệng;
¹⁰ Tiếng người tước vị nín thinh,
Và lưỡi họ dính nơi ổ gà.
¹¹ Khi tai ai nghe tôi, bèn xưng tôi có phước,
Mắt ai thấy tôi, bèn làm chứng cho tôi.
¹² Ấy vì tôi giải cứu kẻ khốn cùng kêu cầu,
Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
¹³ Kẻ gần chết chúc phước cho tôi,
Và tôi làm cho lòng người góa bụa nức nở vui mừng.
¹⁴ Tôi mặc lấy sự công bình, và nó che phủ tôi,
Sự ngay thẳng tôi khác nào áo ngoài và mão triều thiên.
¹⁵ Tôi đã như con mắt cho kẻ mù,
Và như chân cho kẻ què.
¹⁶ Tôi đã làm cha cho kẻ nghèo khó,
Còn duyên cớ của kẻ lạ, tôi tra xét cho rõ ràng.
¹⁷ Tôi bẻ gẫy hàm kẻ bất công,
Và rứt mồi nó ngậm nơi răng.
¹⁸ Tôi bèn nói rằng: Ta sẽ thác trong ổ của ta;
Ngày ta sẽ nhiều như hột cát;
¹⁹ Rễ ta bò ăn dài theo nước,
Và cả đêm sương đọng trên nhành ta.
²⁰ Vinh hiển ta mới mẻ với ta luôn,
Cung ta được cứng mạnh lại trong tay ta.
²¹ Người ta lắng tai nghe tôi, chờ đợi,
Và làm thinh đặng nghe lời tôi bàn.
²² Sau khi tôi nói, chúng không còn đáp lại;
Lời tôi nói gội nhuần trên chúng (như sương).
²³ Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa,
Hả miệng ra dường như hứng mưa muộn.
²⁴ Tôi mỉm cười với chúng, khi chúng bị ngã lòng;
Họ chẳng hề làm rối nét mặt bình tịnh tôi được.
²⁵ Tôi chọn con đường cho chúng, và ngồi làm đầu họ,
Ở như vua tại giữa quân đội,
Khác nào một kẻ an ủi những người sầu.