Chương 41
¹ Chẳng ai đủ gan dám trêu chọc nó;
Vậy, ai sẽ đứng ở trước mặt ta cho nổi?
² Ai ban cho ta trước đã, mà ta phải trả lại cho?
Phàm vật chi ở dưới trời đều thuộc về ta.
³ Ta hẳn sẽ nói về các chi thể nó,
Về sức lực nó, và sự tốt đẹp của hình trạng nó.
⁴ Có ai lột được áo choàng của nó không?
Có ai vào trong hàm đôi của nó được chăng?
⁵ Ai sẽ mở cửa họng nó ra?
Sự kinh khủng vây chung quanh răng nó.
⁶ Nó có oai hùng vì cớ các hàng khiên của nó,
Bằng thẳng dính khắn nhau như được niêm phong;
⁷ Cái này đụng với cái khác,
Đến đỗi gió chẳng lọt qua được.
⁸ Cái này hàng lại với cái kia,
Dính với nhau, không hề rời rã.
⁹ Sự nhảy mũi nó giăng ánh sáng ra,
Hai con mắt nó khác nào mí mắt của rạng đông.
¹⁰ Những ngọn lửa nhoáng từ miệng nó,
Và các đám lửa phun ra.
¹¹ Từ lỗ mũi nó khói bay ra,
Như của một nồi sôi, có chụm sậy ở dưới.
¹² Hơi thở nó làm hừng cháy than,
Một ngọn lửa ra từ miệng nó.
¹³ Trong cổ nó có mãnh lực,
Và sự kinh khiếp nhảy múa trước mặt nó.
¹⁴ Các yếm thịt nó dính chắc nhau,
Nó như đúc liền trên thân nó, không hề chuyển động.
¹⁵ Trái tim nó cứng như đá,
Cứng khác nào thớt cối dưới,
¹⁶ Khi nó chỗi dậy, các kẻ anh hùng đều run sợ;
Vì bắt kinh hãi nên chạy trốn đi.
¹⁷ Khi người ta lấy gươm đâm nó, gươm chẳng hiệu chi,
Dẫu cho giáo, cái đọc, hay là lao phóng cũng vậy.
¹⁸ Nó coi sắt khác nào rơm cỏ,
Và đồng như thể cây mục,
¹⁹ Mũi tên không làm cho nó chạy trốn;
Đá trành với nó khác nào cây rạ,
²⁰ Nó cũng xem gậy như rạ,
Cười nhạo tiếng vo vo của cây giáo.
²¹ Dưới bụng nó có những miểng nhọn,
Nó dường như trương bừa trên đất bùn.
²² Nó làm cho vực sâu sôi như một cái nồi;
Khiến biển trở thành như hũ dầu xức,
²³ Và bỏ lại sau nó đường cày đi sáng sủa;
Người ta có lẽ tưởng rằng vực sâu là tóc bạc.
²⁴ Tại thế thượng, chẳng có vật chi giống như nó;
Nó được dựng nên để không sợ gì hết.
²⁵ Nó nhìn xem các vật cao lớn;
Nó làm vua của các loài thú kiêu ngạo.