Chương 17
Gióp phàn nàn bạn hữu mình, và nguyện ước sự chết
¹ Hơi thở tôi bay đi; các ngày tôi hầu hết;
Mồ mả sẵn dành cho tôi!
² Kẻ cười nhạo vây chung quanh tôi,
Mắt tôi hằng nom sự sỉ nhục của chúng nó.
³ Xin Chúa ban cho tôi một bằng cớ; hãy bảo lãnh tôi bên Chúa;
Vì ngoài Chúa ai sẽ bảo lãnh cho tôi?
⁴ Vì Chúa khiến lòng chúng không thông sáng,
Nên Chúa sẽ không cất chúng cao lên.
⁵ Người nào nộp bằng hữu mình cho bị cướp,
Mắt của con cái nó sẽ bị hao mòn…
⁶ Nhưng Đức Chúa Trời có làm tôi trở nên tục ngữ của dân sự,
Chúng khạc nhổ nơi mặt tôi.
⁷ Mắt tôi lư lờ vì buồn rầu,
Tứ chi tôi thảy đều như một cái bóng.
⁸ Các người ngay thẳng đều sẽ lấy làm lạ,
Còn người vô tội sẽ nổi giận cùng kẻ ác tệ.
⁹ Song người công bình sẽ bền vững trong đường lối mình,
Và người có tay tinh sạch sẽ càng ngày càng được mạnh dạn.
¹⁰ Nhưng, hỡi các ngươi, hết thảy khá biện luận lại nữa;
Song ta không thấy trong các ngươi có ai khôn ngoan.
¹¹ Các ngày tôi đã qua,
Các mưu ý tôi, tức các thiết ý của lòng tôi, đã bị diệt…
¹² Chúng lấy đêm trở làm ngày;
Trước sự tối tăm, chúng nói rằng ánh sáng hầu gần.
¹³ Nếu tôi trông cậy âm phủ làm nhà tôi,
Nếu tôi đặt giường tôi tại nơi tối tăm;
¹⁴ Ví tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta;
Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta,
¹⁵ Vậy thì sự trông cậy tôi ở đâu?
Sự trông cậy tôi, ai sẽ thấy nó được?
¹⁶ Khi tôi được an nghỉ trong bụi đất,
Thì sự trông cậy sẽ đi xuống cửa âm phủ.