Chương 30
¹ Song bây giờ, kẻ trẻ tuổi hơn tôi nhạo báng tôi,
Mà cha họ tôi đã khinh, chẳng khứng để
Chung với chó của bầy chiên tôi.
² Sức mạnh của họ đã hư bại rồi;
Vậy, sức lực tay họ dùng làm ích gì cho tôi?
³ Chúng ốm tong vì bị đói kém thiếu thốn,
Đi gậm cạp đất khô hóc,
Từ lâu đã bỏ hoang vắng vẻ.
⁴ Chúng hái rau sam biển trong bụi cây,
Rễ cây giêng giếng làm vật thực cho họ.
⁵ Chúng bị đuổi đi khỏi giữa loài người;
Người ta kêu la chúng như kêu la kẻ trộm.
⁶ Chúng phải ở trong trũng gớm ghê,
Trong hang đất và giữa các hòn đá.
⁷ Chúng tru thét giữa bụi cây,
Nằm lộn lạo nhau dưới các lùm gai.
⁸ Chúng là con cái kẻ ngu xuẩn, cha họ chẳng tuổi tên,
Họ bị đuổi ra khỏi xứ.
⁹ Còn bây giờ, tôi trở nên lời ca hát của họ,
Làm đề cho chuyện trò của họ.
¹⁰ Họ gớm ghiếc tôi, xa lánh tôi,
Không kiêng nhổ khạc nơi mặt tôi.
¹¹ Bởi vì Đức Chúa Trời đã làm dùn dây cung tôi, và sỉ nhục tôi.
Chúng ném hàm khớp khỏi trước mặt tôi.
¹² Cái nố lu la này dấy lên nơi tay hữu tôi;
Chúng xô đẩy chân tôi,
Sửa soạn cho tôi con đường hiểm độc của chúng.
¹³ Chúng phá hủy đường lối tôi,
Giúp vào việc tàn hại tôi;
Song chẳng có ai đến tiếp cứu chúng.
¹⁴ Chúng do nơi hư lủng lớn mà đến,
Xông vào tôi giữa sự đồi tàn.
¹⁵ Các sự kinh khủng hãm áp tôi,
Đuổi theo sự sang trọng tôi khác nào gió mạnh,
Và sự phước hạnh tôi đã qua như đám mây.
¹⁶ Bây giờ, linh hồn tôi tan ra trong mình tôi;
Các ngày gian nan đã hãm bắt tôi,
¹⁷ Đêm soi xương cốt tôi làm nó rời ra khỏi tôi,
Đau đớn vẫn cắn rỉa tôi, không ngừng nghỉ chút nào.
¹⁸ Vì cớ năng lực lớn của Đức Chúa Trời, áo ngoài tôi hư nát;
Năng lực ấy riết khít tôi lại như cổ áo tôi.
¹⁹ Đức Chúa Trời có ném tôi xuống bùn,
Tôi trở nên giống như bụi và tro.
²⁰ Tôi kêu la cùng Chúa, song Chúa chẳng đáp lời;
Tôi đứng tại đó, và Chúa chỉ ngó xem tôi.
²¹ Chúa trở nên dữ tợn đối với tôi,
Lấy năng lực tay Chúa mà rượt đuổi tôi.
²² Chúa cất tôi lên trên cánh gió,
Khiến nó đem tôi đi, và tiêu diệt tôi giữa trận bão.
²³ Vì tôi biết rằng Chúa sẽ dẫn tôi đến chốn sự chết,
Là nơi hò hẹn của các người sống.
²⁴ Song trong khi người nào bị tàn hại, họ há chẳng giơ tay ra sao?
Hoặc đương cơn tai nạn, họ há không cất tiếng kêu la ư?
²⁵ Chớ thì tôi không khóc kẻ bị thời thế khó khăn sao?
Lòng tôi há chẳng buồn thảm vì kẻ nghèo khổ sao?
²⁶ Tôi đợi chờ phước hạnh, tai họa bèn xảy đến;
Tôi trông cậy ánh sáng, tăm tối lại tới cho.
²⁷ Lòng tôi trằn trọc không an nghỉ;
Các ngày gian nan xông áp vào tôi.
²⁸ Tôi đi mình mẩy bầm đen, nhưng chẳng phải bị nắng ăn;
Tôi chỗi dậy giữa hội chúng và kêu cầu tiếp cứu.
²⁹ Tôi bèn trở thành anh em của chó rừng.
Và bầu bạn của con đà điểu.
³⁰ Da tôi thành đen và rơi ra khỏi mình,
Xương cốt tôi bị nóng cháy đi.
³¹ Vì cớ ấy, tiếng đàn cầm tôi trở nên tiếng ai bi,
Và đàn sắt tôi chỉ ra tiếng thảm sầu.