Nhảy tới nội dung

Chương 15

Ê-li-pha quyết rằng Đức Chúa Trời làm buồn rầu loài người chỉ vì phạt lỗi của họ

¹ Ê-li-pha, người Thê-man, đáp rằng:

² Người khôn ngoan há đáp bằng lời tri thức hư không,
Và phình bụng mình bằng gió đông sao?

³ Người há có nên lấy lời vô ích mà chữa mình,
Dùng câu giảng luận vô dụng mà binh vực sao?…

⁴ Thật ông hủy điều kính sợ Đức Chúa Trời,
Ngăn trở sự suy gẫm trước mặt Ngài.

⁵ Vì sự gian ác ông dạy dỗ cho miệng mình nói,
Và ông chọn lưỡi của kẻ quỉ quyệt.

⁶ Miệng ông định tội cho ông, chớ chẳng phải tôi;
Và môi ông làm chứng dối nghịch cùng ông.

⁷ Có phải ông sanh ra đầu trước hết chăng?
Há đã được dựng nên trước non núi sao?

⁸ Chớ thì ông có nghe điều bàn định trong ý nhiệm của Đức Chúa Trời sao?
Há chỉ một mình ông được khôn ngoan ư?

⁹ Ông biết chi, mà chúng tôi chẳng biết?
Ông thông hiểu gì mà chúng tôi lại không thông hiểu?

¹⁰ Giữa vòng chúng tôi cũng có người tóc bạc, kẻ già cả,
Được tuổi cao tác lớn hơn cha của ông.

¹¹ Sự an ủi của Đức Chúa Trời, và lời êm dịu nói cho ông nghe,
Há là điều nhỏ mọn cho ông sao?

¹² Nhân sao lòng ông bức tức,
Và mắt ông ngó chớp lách?

¹³ Cớ gì mà tâm thần ông phản đối cùng Đức Chúa Trời,
Khiến những lời dường ấy ra khỏi miệng ông?

¹⁴ Loài người là chi, mà lại là thanh sạch?
Kẻ do người nữ sanh ra là gì, mà lại là công bình?

¹⁵ Kìa, Đức Chúa Trời không tin cậy các thánh đồ Ngài,
Đến đỗi các từng trời cũng chẳng trong sạch trước mặt Ngài thay:

¹⁶ Phương chi một người gớm ghiếc và hư nát,
Kẻ hay uống gian ác như nước!

¹⁷ Tôi sẽ dạy ông, ông hãy nghe tôi;
Tôi sẽ thuật cho ông điều tôi đã thấy,

¹⁸ Là điều kẻ khôn ngoan tỏ ra theo tổ phụ mình,
Không giấu giếm;

¹⁹ Xứ đã được ban cho chúng mà thôi,
Không có người ngoại bang nào được vào giữa bọn họ.

²⁰ Trọn đời người hung ác bị đau đớn cực lòng,
Số ít năm để dành cho kẻ hà hiếp.

²¹ Tiếng hoảng kinh vang nơi lỗ tai người;
Đương chừng lợi đặt, kẻ phá hoại sẽ xông vào người.

²² Người tưởng không ra khỏi tăm tối được,
Và có gươm rình giết người đi.

²³ Người đi chỗ này qua nơi nọ để tìm bánh, mà rằng: Bánh tìm ở đâu?
Người biết rằng ngày tăm tối đã sẵn bên mình.

²⁴ Sự gian nan buồn thảm làm cho người kinh hãi,
Xông áp vào người như một vua sẵn sàng chinh chiến.

²⁵ Vì người có giơ tay lên chống cự Đức Chúa Trời,
Và cư xử cách kiêu ngạo với Đấng Toàn năng.

²⁶ Người núp dưới gu khiên, ngước thẳng cổ, và xông đến Chúa;

²⁷ Vì người lấy sự phì béo che mặt mình,
Làm cho hai hông mình ra mập mạp.

²⁸ Người đã ở những thành bị phá hoại,
Ở những nhà bỏ hoang, gần trở nên đổ đống;

²⁹ Người sẽ không trở nên giàu; của cải người cũng sẽ chẳng bền lâu,
Và sản nghiệp người sẽ chẳng lan ra trên đất.

³⁰ Người sẽ chẳng được ra khỏi tối tăm;
Ngọn lửa làm khô héo chồi của người,
Và người sẽ bị hơi thở miệng Chúa đem đi mất.

³¹ Người chớ nên cậy sự hư không, mà bị lừa dối;
Vì sự hư không sẽ là phần thưởng của người.

³² Sự này sẽ trọn vẹn trước nhựt kỳ người chưa xảy đến,
Còn các nhánh người sẽ chẳng xanh tươi.

³³ Người bỏ quây trái xanh mình như một cây nho;
Người làm rụng hoa mình như cây ô-li-ve.

³⁴ Vì dòng dõi kẻ vô đạo không sanh sản,
Lửa sẽ tiêu diệt nhà trại kẻ ăn hối lộ.

³⁵ Họ thọ thai sự ác, bèn sanh ra điều hại tàn,
Lòng họ sắm sẵn những chước gian.