Chương 9
Gióp đáp lời Binh-đát
¹ Gióp đáp lời lại mà rằng:
² Quả thật, tôi biết ấy là như vậy;
Nhưng làm thế nào cho loài người được công bình trước mặt Đức Chúa Trời?
³ Nếu muốn tranh biện với Ngài,
Thì một lần trong ngàn lần, loài người không thể đáp lời.
⁴ Đức Chúa Trời có lòng trí huệ và rất mạnh sức:
Ai cứng cỏi với Ngài mà lại được may mắn?
⁵ Ngài dời các núi đi,
Đánh đổ nó trong cơn giận Ngài; nhưng núi chẳng biết đến.
⁶ Ngài khiến đất rung động khỏi nền nó,
Và các trụ nó đều chuyển lay;
⁷ Ngài dạy biểu mặt trời, nó bèn chẳng mọc,
Ngài đóng ấn trên các ngôi sao;
⁸ Một mình Ngài trải các từng trời ra,
Và bước đi trên các ngọn sóng biển;
⁹ Ngài dựng nên sao bắc đẩu, sao cày, và sao rua,
Cùng những lầu các bí mật của phương nam.
¹⁰ Ngài làm những việc lớn lao, không sao dò xét được,
Những dấu kỳ chẳng xiết cho được.
¹¹ Kìa, Ngài đi qua gần tôi, mà tôi không thấy Ngài,
Ngài sang ngang trước mặt tôi, nhưng tôi chẳng nhìn thấy Ngài.
¹² Kìa, Ngài vớ lấy mồi, ai ngăn trở Ngài được?
Ai sẽ nói với Ngài rằng: Chúa làm chi vậy?
¹³ Đức Chúa Trời không hồi cơn giận Ngài;
Những kẻ giúp đỡ Ra-háp đều cúi mình xuống dưới Ngài,
¹⁴ Phương chi tôi đáp lại với Ngài,
Và chọn lời tranh biện cùng Ngài!
¹⁵ Dầu khi tôi công bình, tôi cũng không dám đối lại cùng Ngài;
Nhưng tôi cầu xin ơn của Đấng phán xét tôi.
¹⁶ Mặc dầu tôi kêu cầu, và Ngài đáp lời tôi,
Tôi cũng không tin rằng Ngài lắng tai nghe tiếng tôi.
¹⁷ Vì Ngài chà nát tôi trong cơn gió bão,
Và thêm nhiều vít tích cho tôi vô cớ.
¹⁸ Ngài không để cho tôi hả hơi;
Nhưng Ngài khiến tôi no đầy sự đắng cay,
¹⁹ Nếu luận về sức lực, kìa, Ngài vốn quyền năng!
Nếu nói về lý đoán, thì Ngài rằng: “Ai dám cáo kiện ta?”
²⁰ Dẫu rằng tôi công bình, miệng mình sẽ lên án cho mình;
Tuy tôi trọn vẹn, nó sẽ tỏ tôi ra gian tà.
²¹ Dẫu tôi vô tội, tôi không kể đến mình tôi,
Tôi khinh bỉ mạng sống tôi.
²² Ác và thiện thảy đều như nhau; bởi cớ ấy, nên tôi có nói:
Ngài tiêu diệt người trọn vẹn cũng như kẻ gian ác.
²³ Nếu tai họa giết chết thình lình,
Thì Ngài chê cười sự thử thách của người vô tội.
²⁴ Đất bị phó vào tay kẻ gian ác;
Nó che mặt những quan xét của đất:
Nếu chẳng phải nó, vậy thì ai?
²⁵ Các ngày của tôi mau hơn kẻ trạm;
Nó trốn không thấy điều phước hạnh.
²⁶ Nó xớt qua mau như thuyền nan,
Như chim ưng xông vào mồi.
²⁷ Nếu tôi nói: Tôi sẽ quên sự than phiền tôi,
Bỏ bộ mặt buồn thảm tôi và lấy làm vui mừng,
²⁸ Thì tôi sợ hãi các điều đau đớn tôi,
Biết rằng Ngài không cầm tôi là vô tội.
²⁹ Phải, tôi sẽ bị định tội;
Nên cớ sao tôi làm cho mình mệt nhọc luống công?
³⁰ Nếu tôi tắm trong nước tuyết,
Rửa tay tôi với nước tro,
³¹ Thì Ngài lại nhận tôi trong hầm,
Đến đỗi quần áo tôi sẽ gớm ghê tôi.
³² Vì Đức Chúa Trời chẳng phải loài người như tôi, mà tôi dám đối với Ngài,
Để chúng ta cùng đi chịu phán xét.
³³ Chẳng có người nào phân xử giữa chúng ta,
Đặt tay mình trên hai chúng ta.
³⁴ Ước gì Chúa rút roi Ngài khỏi tôi,
Khiến sự kinh khiếp của Ngài chớ làm rối loạn tôi nữa;
³⁵ Bấy giờ, tôi sẽ nói, chẳng sợ Ngài;
Nhưng tôi chẳng được như vậy.